Monday, December 22, 2025

Bà ngoại khuyên cháu gái chọn chồng

 https://tienphong.vn/dan-mang-trung-quoc-bat-ngo-vi-cach-cu-ba-khuyen-chau-gai-chon-chong-post1497974.tpo

Theo đó, trong video đăng lên mạng xã hội, cô gái giấu tên đã đưa câu hỏi cho bà ngoại của mình là Chen Guixiao (95 tuổi, đến từ Quảng Tây) rằng "một cô gái nên kết hôn vì tình yêu hay tiền bạc".

Khi người bà đáp rằng "Cứ lấy người cháu yêu", cô cháu gái đã rất bất ngờ vì không nghĩ bà mình lại có tư tưởng cởi mở như vậy, SCMP đưa tin.

Người cháu hỏi tiếp rằng: "Tại sao không nên kết hôn vì tiền?".

"Nếu chồng không yêu cháu, cháu sẽ chẳng cầm được tiền của anh ta đâu. Mọi thứ chỉ đúng khi người đó yêu và sẵn sàng chia sẻ với cháu thôi", bà Chen giải thích.

Sunday, December 14, 2025

Từ bi không có trí tuệ thì vô tình làm hại người khác, Trí tuệ không có từ bi thì dễ biến thành lạnh lùng vô cảm.

https://www.facebook.com/reel/1652426098856327

Từ bi nếu chỉ dừng ở cảm xúc mềm lòng, rất dễ vô tình trượt thành nuông chiều. Việc mình muốn người khác bớt khổ ngay lập tức, vội vàng can thiệp, vội vàng cho đi, vội vàng cứu giúp. Nhưng cái khổ ấy, sau khi được “xoa dịu”, lại quay về nguyên dạng, thậm chí còn lún sâu hơn. Lúc đó, ta tưởng mình đang giúp, nhưng thực ra chỉ đang kéo dài vòng lặp vô tận của khổ đau.

Vấn đề không nằm ở lòng tốt, mà nằm ở chỗ ta không thấy rõ nguyên nhân của khổ.
Đó là lúc trí tuệ cần xuất hiện.
Trí tuệ không phải là thứ cao siêu, nhiều lúc nó đơn giản là khả năng nhìn thẳng vào thực tế. Khổ từ đâu sinh ra và điều gì đang nuôi nó lớn dần lên.
Có những nỗi khổ không thể giải quyết bằng cho thêm, mà phải dừng lại. Có những người không cần được cứu, mà cần được đối diện với hậu quả để lấy đó làm hành trang trưởng thành.
Từ bi không có trí tuệ thì vô tình làm hại người khác. Trí tuệ không có từ bi thì dễ biến thành lạnh lùng vô cảm.
Một bên là thương nhưng mù mờ, bên là hiểu nhưng đứng ngoài vòng xoáy. Chỉ khi hai thứ này đi cùng nhau, sự giúp đỡ mới bắt đầu có giá trị thật sự.
Từ bi cho ta biết mình không quay lưng trước nỗi khổ. Trí tuệ cho thấy rõ phương hướng mình nên giúp bằng cách nào.
Có khi giúp là nắm tay. Có khi giúp là buông tay. Có khi giúp là im lặng. Có khi giúp là nói một câu rất khó nghe Thô mà thật!
Bề ngoài, những hành động ấy có thể không “hiền”. Nhưng bên trong, nó không nhằm làm người khác dễ chịu, mà hy vọng họ chú tâm để không tiếp tục lún sâu hơn.
Đó là điểm khác biệt lớn nhất giữa từ bi cảm tính và từ bi có trí tuệ. Một bên chỉ muốn xoa dịu nỗi đau trước mắt. Một bên muốn nhổ tận gốc cái “răng khôn” cứ nhức âm ỉ cho đến khi nào đi nha sĩ mới thôi.
Vì vậy, từ bi thật sự không phải là làm vừa lòng tất cả. Cũng không hẳn là cứu người bằng mọi giá. Mà là dám chấp nhận việc có lúc mình không cho, không chiều, không can thiệp, nhưng chưa từng bỏ rơi.
Khi hiểu điều này, ta sẽ bớt dằn vặt hơn mỗi lần phải nói “không”. Bớt tự trách khi không thể giúp theo cách người khác mong muốn. Rõ hơn là bớt nhầm lẫn giữa lòng tốt và sự yếu mềm trước mắt.
Vậy đó, từ bi nếu thiếu trí tuệ sẽ trở thành gánh nặng, còn trí tuệ nếu thiếu từ bi sẽ trở thành “bức tường thành vô cảm”.
Từ bi song hành trí tuệ giúp mà không nghịch nhân tu mà không rời quả.
Note: Những chia sẻ trên chỉ là góc nhìn chủ quan dựa trên kinh nghiệm nhỏ bé và những gì Kim Xanh Lá học được từ kinh, sách, bậc Thầy, cả những điều hay trong các tôn giáo và truyền thống khác. Nếu thấy hợp lý và mang lại lợi lạc cho bản thân, bạn có thể thử thực hành. Nếu thấy không phù hợp hoặc không đúng với căn cơ của mình, xin hoan hỷ bỏ qua.
Mỗi người một con đường, một nhịp tu, một nhân duyên.. mong bạn tìm được pháp môn đem lại an lạc cho chính mình. Nguyện cho bạn một đời tinh tấn. 🙏

Sunday, November 23, 2025

Nhân sinh như mộng

 

Nhân sinh như mộng. Nhân gian gặp gỡ một lần Hãy vui chơi cho thỏa thích tuổi xuân. Đừng quá rụt rè mà đánh mất như Cha. Nhưng cũng đừng sa đọa vô tri hủy hoại nó

Thursday, November 13, 2025

Hồi ký Nguyễn Hiến Lê

 

  1. Đời sống tự nó vô ý nghĩa, trừ ý nghĩa truyền chủng, nhưng mình phải tạo cho nó một ý nghĩa. Từ hồi ăn lông ở lỗ đến nay, nhân loại đã tiến về nhiều phương diện. Chúng ta được hưởng công lao, di sản của biết bao thế hệ thì phải duy trì di sản đó và cải thiện nó tùy khả năng mỗi người.
  2. Chúng ta làm điều phải vì tin nó là điều phải chứ không phải vì ý muốn của Thượng đế hay một vị thần linh nào, cũng không phải vì mong chết rồi được lên Niết bàn hay Thiên đàng.
  3. Quan niệm thiện ác thay đổi tùy nơi, tùy thời. Cái gì ích lợi cho một xã hội vào một thời nào đó thì được xã hội đó cho là thiện, cũng cái đó qua thời khác không còn ích lợi nữa mà hóa ra có hại thì bị coi là ác. Ví dụ đạo tòng phu, tòng tử của phụ nữ có lợi cho gia đình, xã hội thời nông nghiệp; tới thời kỹ nghệ không còn lợi cho gia đình, xã hội nên mất giá trị. Khi sản xuất được ít, đức tiết kiệm được đề cao; ngày nay ở Âu Mỹ, sản xuất vật dụng thừa thãi quá, nên sự phung phí gần thành một bổn phận đối với xã hội. Tuy nhiên vẫn có một số giá trị vĩnh cửu, từ hồi loài người bắt đầu văn minh, dân tộc nào cũng trọng, như đức nhân, khoan hồng, công bằng, tự do, tự chủ,...
  4. Đạo nào cũng phải hợp tình, hợp lý (bất viễn nhân) thì mới gọi là đạo được. Tôi không tin rằng hết thảy loài người chỉ thấy đời toàn là khổ thôi; cũng không tin rằng hết thảy loài người thích sống tập thể, không có của riêng.
  5. Đạo Khổng thực tế nhất, hợp tình hợp lý nhất, đầy đủ nhất, xét cả về việc tu thân, trị gia, trị quốc. Vậy mà tới nay lý tưởng của ông, nhân loại vẫn chưa theo được. Về tu thân, ba đức nhân, trí, dũng, luyện được đủ tình cảm, trí tuệ và nghị lực của con người.
  6. Nên trọng dư luận nhưng cũng không nên nhắm mắt theo dư luận. Biết đắc nhân tâm, nhưng cũng có lúc phải tỏ nỗi bất bình của mình mà không sợ thất nhân tâm.
  7. Mỗi người đã phải đóng một vai trò trong xã hội thì tôi lựa vai trò thư sinh. Sống trong một gia đình êm ấm giữa sách và hoa, được lòng quý mến, tin cậy của một số bạn và độc giả, tôi cho là sướng hơn làm một chính khách mà được hàng vạn người hoan hô, mà còn có phần giúp ích cho xã hội được nhiều hơn bạn chính khách nữa. Nhưng làm nhà văn thì phải độc lập, không nhận một chức tước gì của chính quyền.
  8. Ghi được một vẻ đẹp của thiên nhiên, của tâm hồn, tả được một nỗi khổ của con người khiến cho đời sau cảm động, bấy nhiêu cũng đủ mang danh nghệ sĩ rồi.
  9. Văn thơ phải tự nhiên, cảm động, có tư tưởng thì mới hay. Ở Trung Hoa, thơ Lý Bạch, văn Tô Đông Pha hay nhất. Ở nước ta, thơ Nguyễn Du tự nhiên, bình dị mà bài nào cũng có giọng buồn man mác.
  10. Tôi khuyên con cháu đừng làm chính trị, nhưng nếu làm thì luôn luôn phải đứng về phía nhân dân.
  11. Một xã hội văn minh thì nhà cầm quyền không đàn áp đối lập, cùng lắm chỉ có thể ngăn cản họ để họ đừng gây rối thôi; tuyệt nhiên không được tra tấn họ. Phải tuyệt đối tôn trọng chính kiến của một người.
  12. Một xã hội mà nghề cầm bút, nghề luật sư không phải là nghề tự do thì không gọi là xã hội tự do được.
  13. Khi nghèo thì phải tận lực chiến đấu với cảnh nghèo vì phải đủ ăn mới giữ được sự độc lập và tư cách của mình. Nhưng khi đã đủ ăn rồi thì đừng nên làm giàu, phải để thì giờ làm những việc hữu ích mà không vì danh và lợi. Giá trị của ta ở chỗ làm được nhiều việc như vậy hay không.
  14. Chỉ nên hưởng cái phần xứng đáng với tài đức của mình thôi. Nếu tài đức tầm thường mà được phú quý hoặc được nhiều người ngưỡng mộ thì sẽ mang họa vào thân.
  15. Hôn nhân bao giờ cũng là một sự may rủi. Dù sáng suốt và chịu tốn công thì cũng không chắc gì kiếm được người hợp ý mình; phải chung sống năm ba năm mới rõ được tính tình của nhau. Từ xưa tới nay tôi thấy cuộc hôn nhân của ông bà Curie là đẹp nhất, thành công nhất cho cả cá nhân ông bà lẫn xã hội. Hiện nay ở Mỹ có phong trang kết hôn thử, tôi cho rằng chưa chắc đã có lợi cho cá nhân mà có thể gây nhiều xáo trộn cho xã hội.
  16. Có những hoa hữu sắc vô hương mà ai cũng quý như hoa hải đường, hoa đào; nhưng đàn bà nếu chỉ có sắc đẹp thôi, mà không được một nét gì thì là hạng rất tầm thường. Chơi hoa tôi thích nhất loại cây cao; có bóng mát, dễ trồng và có hương quanh năm như ngọc lanhoàng lan. Ở đâu tôi cũng trồng hai loại đó.
  17. Rất ít khi con người rút được kinh nghiệm của người trước. Ai cũng phải tự rút kinh nghiệm của mình rồi mới khôn, vì vậy mà thường vấp té. Nhưng phải như vậy thì loài người mới tiến được.
  18. Cơ hồ không thay đổi được bản tính con người: người nóng nảy thì tới già vẫn nóng nảy, người nhu nhược thì tới già vẫn nhu nhược. Nhưng giáo dục vẫn có ích. Không nên cho trẻ sung sướng quá. Phải tập cho chúng có quy củ, kỷ luật, biết tự chủ và hiểu rằng ở đời có những việc mình không thích làm nhưng vẫn phải làm; và làm thì phải làm ngay, làm đàng hoàng, làm cho xong.
  19. Thay đổi bản tính con người như Mặc Tử, như Karl Marx muốn là chuyện không dễ một sớm một chiều. Thế giới còn những nước nhược tiểu nhiều tài nguyên thì còn bọn thực dân họ chỉ thay đổi chính sách thôi. Thực dân nào cũng vậy. Khi họ khai thác hết trên mặt đất, trong lòng đất thì họ sẽ khai thác biển, đáy biển, Họ còn sống lâu. Tuy nhiên cũng phải nhận rằng sự bóc lột trong một nước tân tiến thời nay đã giảm nhiều, thì sau này sự bóc lột các dân tộc nhược tiểu cũng sẽ giảm đi lần lần.
  20. Xã hội bao giờ cũng có người tốt và kẻ xấu. Như Kinh Dịch nói, lúc thì âm (xấu) thắng, lúc thì dương (tốt) thắng; mà việc đời sau khi giải quyết xong việc này thì lại sinh ra việc khác liền; sau quẻ Ký tế (đã xong) tiếp ngay quẻ Vị tế (chưa xong). Mình cứ làm hết sức mình thôi, còn thì để lại cho các thế hệ sau.
  21. Hồi trẻ, quan niệm của tôi về hạnh phúc là được tự do, độc lập, làm một công việc hữu ích mà mình thích, gia đình êm ấm, con cái học được, phong lưu một chút chứ đừng giàu quá. Nhưng hồi năm mươi tuổi tôi thấy bấy nhiêu chưa đủ, cần thêm điều kiện này nữa: sống trong một xã hội lành mạnh, ổn định và tương đối thịnh vượng.

Bà ngoại khuyên cháu gái chọn chồng

 https://tienphong.vn/dan-mang-trung-quoc-bat-ngo-vi-cach-cu-ba-khuyen-chau-gai-chon-chong-post1497974.tpo Theo đó, trong video đăng lên  mạ...